Đăng Nhập

Vui lòng khai báo chính xác tên truy cập và mật khẩu!

Quên mật khẩu?

Đăng Ký

Bạn phải điền đầy đủ thông tin đăng ký!

  

    [Truyện Tranh] Cây đa ở xóm em ( em không spam nha ad )

      avatar

      Bài Viết Bài Viết : 88

      Lúa Lúa : 258

      Join date : 19/04/2016

      #1

       Wed Apr 20, 2016 10:03 am

      CÂY DA Ở XÓM EM - Tác Giả “mít tờ sirô” ( MR Siro )
      Hồi 3:
      Hai bài trước em đã bỏ quên một chi tiết quan trọng,,giờ em xin bổ xung vào là,ở bên đây gốc da là con đường độc đạo của xóm em,còn bên kia gốc da là 1 ao nước,xóm em gọi là trảng nước,bởi vì nó rộng,nhưng không có độ sâu,chỗ sâu nhất ở giửa trảng cũng chỉ tới lưng quần của người lớn,"tới ngực bọn em" .Các thím,thông cảm!
      Từ ngày thằg D bị ma giấu vào bụi tre và ăn "bún" thì gia đình của bọn em cũng không cho đi xem phim vào ban đêm nữa,thằng nào thằng nấy mặt buồn hiu mối khi đến giờ phim,ngồi ở nhà mà cứ trông ngóng,ước gì nhà cũng có cái tivi xem cho đã,nói vậy chứ gia đìh ko cấm chưa chắc gì bọn em dám đi nữa.Tuy không được đi xem phim nhưng tối bọn em vẫn tụ tập lại nhà thằng D để chém gió và trêu thằng D cái vụ ăn bún mà ko mời.Cứ thế gần 1 tuần trôi qua,bọn em thấy cũng chả có gì xảy ra nữa,định tối hôm sau sẽ xin ba mẹ tiếp tục đi xem phim,bởi vì cơn nghiện phim nó cứ dày vò.Nhưng rồi tính trước thì bước không qua,bởi ở xóm giữa có con bé tên A "An" 11,12t gì đó,quê nó ở bắc,nó vào nam cùng với ba mẹ cô dì và ông bà ngoại của nó,gia đình nó mua mảnh đất nhỏ và dựng lên một mái nhà vách đất lợp rơm để để ở tạm,vừa đi làm vừa cho nó đi học.Nhà nó có nuôi bầy vịt đẻ,con bé thì nó rất giỏi,sánc đi học,trưa về là nó lùa bầy vịt ra trảng nước gần cây da cho vịt ăn và tắm,nhà nó cách cây da khoảng 150m đổ lại,trưa hôm đó cũng như thường lệ,nó lùa vịt ra,mẹ nó ở nhà nấu đồ ăn để nó về có nó ăn,thường thì nó lùa vịt ra để ngoài trảng rồi quay về nhà ngay để ăn cơm,nhưng hôm nay mẹ nó nấu đồ ăn xong,đợi tới 12h ko thấy nó về,bà sót ruột nên chạy ra trảng nước xem thì thấy bầy vịt vẫn còn đó,còn nó thì không thấy đâu,mẹ nó kêu mà chả nghe trả lời nên bà chạy xung quanh trảng xem nó có bị xỉu hay là gì gì ko,khi bà chạy gần hết vòng trảng thì thấy đôi dép của nó ở trước mặt,linh tín chẳng lành nên bà chạy đi kêu hàng xóm ra tìm phụ,ba nó làm thợ hồ gần đó cũng chạy về để đi tìm,cả 3 xóm tập trung lại rất đông,mọi người quyết định sẽ nắm tay nhau và dàn hàng ngang qua để đi từ đầu này trảng đến đâu kia xem có gặp gì ko,nhưng cứ đi qua lại như vậy hơn 10 lần mà chẳng thấy gì,những người lớn tuổi kêu ba nó thắp nhang rồi khấn vái gì đó,bọn em không nghe rõ,nhưng khi ba nó vừa bước xuống đi ra một đoạn thì đã khum xuốg và ẵm nó lên,ba nó chỉ biết kêu con ơi,mẹ nó vừa khóc vừa chạy ra 1 đoạn thì té xỉu,những người có mặt ai cũng rơi nước mắt,con bé lúc còn sống da nó rất trắng,giờ thêm phần chết nước nên khi vớt lên nhìn nó càng trắng,trắng như bông gòn,chỉ riêng đôi môi của nó là tím tái,em cũng chả dám nhìn lâu,khi ẵm lên người ta bảo không được mang xác nó vào nhà liền,mà phải để trên bờ trảng em thấy ba nó vừa khóc vừa lấy mền đắp cho nó,phía trên đầu thì đốt một bó nhang nghi ngút khói,em nghe nôm na là làm lễ xin hồn gì đó,khoảng 14h người nhà nó mang xác vào nhà,vì là còn nhỏ và theo đạo gì đó nên hậu sự cho nó diễn ra rất nhanh và người nhà nó thuê xe chở về tận quê để chôn.
      Những ngày gia đình nó đứa nó về quê an táng thì cả xóm giữa ăn ngủ không yên,vào buổi tối ai có việc đi ngang qua nhà nó thì thấy nó mặc chiếc áo trắng toát giống như áo nó mặc lúc đi học cứ đi qua đi lại trước cửa nhưng không vào,khi đến giữa đêm thì cả xóm bắt đầu nghe tiếng khóc phát ra từ nhà nó,nghe mà nỗi gai ốc.Rồi hớn hai tháng sau ba mẹ nó vào nam tiếp tục đi làm,khi nghe hàng xóm kể lại sự việc xảy ra ở nhà nó thì mẹ nó quyết định đi gọi hồn nó.Khi mẹ nó về kể lại là:Khi gọi nó về nó cứ khóc sướt mướt,nó bảo nó nhớ ba mẹ ông bà nó,và nó rất đói,hồn nó vẫn còn ở bờ trảng,chưa đi đâu được,mẹ nó hỏi lý do gì mà nó lại chết dưới trảng,nó bảo là nó định lùa vịt ra xong rồi về ăn cơm,nhưng ra đến trảng thì những con vịt giống như bị ai đó hù dọa,nó cứ vừa la chạy vòng vòng rồj chạy ra giửa trảng,đuổi mãi bầy vịt không chịu bơi vào nên nó bỏ dép ra và lội xuống để lùa thì khi vừa ra được một đoạn thì có rất nhiều bàn tay ở phía dước kéo dìm,nó xuống,đến ngày thứ 3 thì nó mới biết nó đã chết ,hôm nó chết cũng không một hạt cơm trong bụng,giờ nó vừa đói vừa lạnh,đi chổ khác thì cũng không được,bởi có rất nhiều người lạ ở ngay cây da giữ nó lại.Nghe mẹ nó kể lại em nổi cả da gà.
      Rồi mẹ nó cũng mướn thầy về cầu siêu cho nó,chả biết cầu thế nào mà từ đó nó cứ lảng vảng ở khắp sớm chứ ko phải chỉ hiện về nhà nó như trước nữa.Có người bảo là mẹ con bé A kêu trúng thầy dỏm,có người lại bảo là con bé mới lớn mà bị chết oan nên cứ tức tối và ko siêu thoát dc.
      Hẹn các thím ở hồi tiếp theo!
      avatar

      Bài Viết Bài Viết : 88

      Lúa Lúa : 258

      Join date : 19/04/2016

      #2

       Wed Apr 20, 2016 10:04 am

      CÂY DA Ở XÓM EM - Tác Giả “mít tờ sirô” ( MR Siro )
      Hồi 4:
      Từ ngày con bé A nó chết mọi người ai cũng thương tiếc,tội cho con nhỏ ngoan hiền giỏi giang mà lại chết quá trẻ quá oan uổng,còn bây giờ thay vào đó thì mọi người trở nên sợ hãi,bởi vì buổi tối mà có chuyện đi ra ngoài là nhất định sẽ gặp nó,nó không phá phách hay hù dọa ai,mà chỉ đi vất vưởng từ làng trên đến xóm dưới,còn nhà ai gần trảng nước thì đến khuya sẽ nghe tiếng nó khóc thút thít .Riết rồi những người hàng xóm rỉ tai với mẹ nó đi mời thầy khác về để làm lễ rước hồn cho nó được về quê để sớm siêu thoát.Lần này mẹ nó quyết định sẽ đi về quê ở tận miền bắc để mời những ông thầy có tiếng vào làm lễ cho nó.Và một ông thầy cũng được mời vào,một buổi lễ được diễn ra khá cầu kỳ tại trảng nước nơi mà nó chết,người ta bu lại coi rất đông,đặc biệt là bọn trẻ trâu,Sau khi xong buổi lễ,lúc ông thầy và người nhà của nó chuẩn bị lên xe về bắc thì ông thầy có nói với những người đang có mặt ở đó là,ở trảng nước,cây da và những bụi tre gai lâu năm có rất nhiều người sống ở đó,họ rất hung tợn,nhưng mọi người sẽ ko thấy được họ đâu.Thầy dặn mọi người nên thờ cúng quan công,thần tài thổ địa gì đó ở trong nhà,tối hạn chế đi lại ngoài trừ có việc gấp,khi đi nhớ đi đông người,vv...Nghe đến đó thì những người có mặt ai cũng lo lắng,đặc biệt là bọn e,nghe 2 từ hung tợn ko cần biết nó là con gì thì cũng đã sợ rồi. Nhưng có câu mà người ta thường nói là " Cha chung không ai khóc" nên đâu ai chịu bỏ tiền túi ra để mướn thầy khác, khi ông thầy về thì thật sự là người ta cũng ko còn thấy con bé A đi lảng vảng vào ban đêm nữa,và những người gần trảng nước cũng ko còn nghe tiếng khóc của nó nữa.
      Nhưng...ở đó đâu chỉ có 1 mình con A.
      Ở khu thị trấn có nhà của ông tưX vì quá nghèo nên vào trong xóm em mượn người ta miếng đất dựng chòi ở tạm để đi câu ếch câu cá bán kiếm tiền gởi về cho vk,con.
      Như thường lệ 16h30 là ông đi móc mồi thả câu,đến 18h là thả xong câu và đi về ăn cơm 22h là ông đi thăm chuyến đầu và móc lại mồi để sáng đi thăm 1 chuyến nữa rồi cuốn câu,như đã nói ở trên,22h ông tư X bắt đầu đi thăm,ếch dính nhìu lắm,ông đi chưa hết 1 vòng trảng nước mà ếch đã gần đầy chúm,khi thăm đến gần cây da và bụi tre gai ông nghe tiếng đất chọi "bịch bịch" xung quanh ông nhưng mà không trúng,ông đứng lại để quan sát,rồi cây da tự nhiên rung lên ào ào như có người lắc,nhưng nó ta thế kia thì ai lắc nổi,ông hoảng hồn khi thấy một cục lửa đỏ to đùg từ trên cây da tuột xuống tới gốc,gần chỗ ông đứng,ông quay đầu quăng cả cần câu,mang chúm ếch chạy thục mạng,ông vừa chạy vừ nghe tiếng đất chọi "bịch bịch " phía sau và kèm theo những tiếng cười thút thít,về đến nhà ông xem lại trong chúm ko phải ếch mà toàn là đất,sáng ra ông đi cuốn câu rồi về kể lại cho mọi người nghe,ai nấy cũng ớn lạnh,và rồi ông tư X cũng đi về thị trấn chứ ko ở lại câu nữa!
      Hẹn gặp lại các thím ở hồi sau.Có thím hỏi sao ko viết hết thì xl là em không có nhìu thời gian các thím ạ,em tranh thủ giờ ngủ trưa để viết được bao nhiêu hay bấy nhiu thôi.p/s: ko ngủ trưa riết chắc e chớt...
      Chào thân ái!
      avatar

      Bài Viết Bài Viết : 88

      Lúa Lúa : 258

      Join date : 19/04/2016

      #3

       Wed Apr 20, 2016 10:05 am

      Truyện Ma Thời Lính - Của Chú Nguyễn Văn Sơn ( Đây chỉ đơn tuần là một câu chuyện ma thôi , mình mong các bạn không đề cập tới chính trị quốc gia nhé )
      Gởi đến các bạn câu chuyện của tôi ! Tôi là một người lính VNCH thuộc tiểu đoàn 3 Sói Biển . Tên Nguyên Văn Sơn sinh ngày 23/05/1947 cấp bậc trung sĩ nhất , Sinh tại Nha Trang nay sống ở Bình Chiểu - Thủ Dức - Sài Gòn . Câu chuyện của tôi sắp kể ra đây là một trong những câu chuyện trong qua trình hành quân của tiểu đoàn chúng tôi trên mặt trận Quảng Trị mùa hè đổ lừa năm 1972 còn mua xuân Mậu Thân năm 1968 thì đơn vị tôi được điều tới Huế để tham gia tác chiến với các đơn vị khác , nên nay tôi xin kể một vài mẫu truyện ngắn mà tôi cảm thấy ám ảnh với người lính , thời lính của tôi , đặc biệt với những người lính như chúng tôi thì rất gan dạ không bao giờ biết sợ sệt bất kỳ điều gì. Khi đi hành quân trong rừng hoặc giải vây cho các đơn vị khác chúng tôi đã gặp rất nhiều xác chết của người dân hoặc của những người lính như chúng tôi , điều này đã tôi luyện cho chúng tôi trở thành những chiến sĩ gan dạ nhất .
      Tôi nhớ như in đó là tháng 4 năm 1972 là một trong những ngày đen tối nhất và cũng là ngày cuối cùng của những người lính trên các mặt trận , đặc biệt là đơn vị chúng tối . Tiểu đoàn tôi được phân công túc trực 24/24 bên này của sông Thạch Hàn , còn phía bên kia là CSBV pháo kích rất ác liệt xe tăng và bộ bình rất đông nhưng chúng tôi cố thủ để đẩy lùi bước tiến của CSBV và chúng tôi đã thành công nhưng cũng thiệt hại tới hơn 50% . Nhưng trước khi CSBV tiền vào thì tôi và 3 chiến hữu, một hạ sĩ tên Trần Ngọc Thành và một nhất Hồ Khuê Lâm , Trung Sĩ Nguyễn Kị Đoàn đã được phân công đi kêu gọi mọi người di tản bỏ vào Huế , dân rất đông nên không thể nào kiểm kê hết được nên chúng tối chỉ kêu họ di tản rồi đi qua nơi khác , chúng tôi đi như vậy đến tâm 6 giờ chiều thì đến gần nhà thờ La Vang nay được gọi là Trung Tâm Thành Mẫu La Vang thì đa số dân ở đó đã di tản gần hết , nhà cửa bị bỏ hoang nên rất tiện lợi cho chúng tôi ở lại qua đêm , và chúng tôi quyết định chọn một căn nhà để ở lại đó .
      Chúng tôi có đem theo lương khô nên chỉ cần một ít nước để kết thúc bữa ăn tối của mình , tới phần ngủ nghĩ thì chúng tôi phân công 2 người ngủ và 2 người thức trực thay phiên nhâu , chúng tôi bốc thăm thì tôi và Đoàn được nghỉ trước còn Lâm và Thành có nhiệm vụ túc trực xung quanh . Tôi xin kể sợ về địa hình xung quanh là địa điểm cực kỳ thuận lợi nhưng cũng khó khăn trong trường hợp bị đột kích bất ngờ vì nhà chúng tôi năm ở giữa trước mặt là khoảng sân có 2 cây xoài , còn hướng bên hông là bụi chuối , sau lưng là căn nhà đổ nát do bị pháo kích , dân làng xung quanh đã đi tản hết rồi nên chúng tôi cũng không dám thắp đèn dầu để tránh bị đột kích , chỉ để bóng tối vậy thôi , có thấy nhau cũng nhờ ánh trăng mờ mờ , gọi nhau cũng không dám gọi to . Tôi và thằng Đoàn đang nằm ngủ thì thằng thanh chạy vào đập vào vai tôi nói với giọng lắp bắp , cà lăm : Anh Sơn ơi Anh Sơn .... Thời đi lình chúng tôi ngủ nhưng rất cảnh giác , tôi và Đoàn liên chụp 2 khẩu Rulo và đá Khẩu M50 , M16 vào góc tường . Tôi hỏi nó : Tụi CS đánh chỗ này rồi hả . Nó nói : Không có một bà kia đội nón lá chạy hớt hải ở bụi chuối bên hông nhà kìa . Tôi và 2 thằng nó ra xem cùng với thằng Lâm đang ở đó
      Tôi nói tụi nó ra kêu bà đó vào kẻo chạy như thế thì tụi VC nó để ý , mà chúng tôi thì không đủ sức chiến đấu lâu dài , tôi kêu thằng Đoàn và thằng Lâm ra thì 2 đưa nó đi được một đoạn tôi và thằng Thanh theo sau Yểm trợ , nhưng điều đặc biệt khiến tôi hoang mang là bà đó chạy rất nhanh nhưng không phát ra tiếng động bà ta chạy về phía căn nhà đổ nát hướng sau , tôi nói 2 thằng kia ở lại chỗ bụi chuối còn tôi bảo thằng Thanh đi sau nhưng tới căn nhà kia thì mất bóng , nhưng tôi cũng không bận tâm , tôi quay lại kêu 2 thằng kia đi tiếp tục không có gì đâu chắc là bà ta còn sót lại nên tranh thủ đi đêm để nhanh đến Huế . Rôi tôi và thằng kia vào trong ngủ tiếp . Nằm chợp mắt được khoảng 15 phút thì cả 2 thằng Lâm và Thanh chạy vào cũng cái giọng cà lăm : Anh ơi , ai lại chạy ngoài vườn chuối nữa kìa . Lần này tôi thực sự bực mình vì đời linh chỉ cần nhất là giấc ngủ , tôi ngồi dạy quát lên :
      - DM , Ngủ mà cũng không yên với tụi mày nữa ra mà bắt bả vào trói lại mai tính tiếp , có vậy cũng gọi .
      Tôi nhìn lên đồng hồ thì cũng 2h sáng rồi . Nhưng tụi nó nói 1 câu làm tôi tỉnh ngủ và toát mồ hôi hột :
      - Hình như là cái bà hồi nảy cũng đội cái nón với bồng cái gì trên tay .
      Tôi liên hỏi :
      - Có phải nó chạy về phía căn nhà sập phía dưới không . Tụi nó kêu ừm .
      Tôi vội nói :
      - Chết mẹ rồi bị hù rồi chắc con mẹ này bị chết oan nè , thôi để tao với thằng Đoàn ra canh cho tụi mày vô ngủ đi .
      Gặp thằng đoàn nhát gan nó kêu :
      - Có gì a gác bên đó đi để em gác mặt tiền với bên phải cho .
      Tôi bực mình nói :
      - Cái này là lênh mày có tuân theo không , đàn ông con trai gì nhát gan quá ,
      Cuối cùng nó cũng chịu theo tôi qua bên trái ( Nói thiệt chứ đi một mình tôi cũng ngán ) mặc dù mỗi lần ra trận hành quân tôi luôn mang theo Tràng Hạt vì tôi đạo Thiên Chúa. Qua đó tụi tôi nằm dưới tấm phản ngoài sân để theo dõi tình hình thì y như rằng tầm 15 phút sau vẫn là cái bà mà lần đầu tiên chúng tôi thấy đi theo ra căn nhà sụp , lần này tôi cố gắng quan sát kĩ hơn thì thấy bà ta mặc cái áo sơ mi màu ngà vàng , đội chiếc nón lá nhung nhàu rồi trên tay bồng 1 thứ gì đó như con nít vậy nhưng không thấy mặt mũi - chắc trời tối qua và tôi cũng không nhớ là bà ta từ đâu mà tới được bụi chuối nữa , rồi tôi và thằng Đoàn thấy bà ta đi về phía căn nhà sụp nên 2 tụi tôi đuổi theo nhưng lần này cũng không thấy bà ta đâu . Tôi với thằng kia quay vào nhà , tôi nghĩ thầm trong đầu : Kiểu này chắc bị nó chọc rồi mà chắc có gì nó mới cho mình thấy . Nên tôi vô nhà lôi 2 thằng kia dậy .
      Tôi nói :
      - Bây giờ trước mắt là tụi VC !Nhưng mà mà ba kia chắc là chết oan nhưng để cho mình thấy chắc là muốn nhờ mình chôn cất an tán giùm bả ! Anh em mình sáng sớm tìm kiếm rồi chôn cất đàng hoàng cho người ta !
      Rồi sáng hôm sau tụi tôi lục tung bụi chuối nhưng không thấy gì , sau đó tìm tới căn nhà kia thì y như rằng có một xác chết người đàn bà đội chiếc nón lá đã bị bức tường và gạch đè nát còn chiếc áo mà tôi thấy là màu trắng nhưng thẫm màu nên hôm qua tôi thấy màu ngà ngà , bàn chân thì có 1 chân đi dép một chân không , trên tay ôm một bọc phải phủ kín chắc chuẩn bị di tản thì chết trong tư thế năm nghiên mất vẫn mở nhưng vẫn đưa lưng ra để che cho túi vải , tôi mở bọc vải ra thì thấy 1 đưa bé khoảng 5/6 tháng tuổi cũng chết - chắc do ngộp khí . Sau đó tụi tôi chôn cất đàng hoàng sau đó tụi tôi khấn :
      - Thời chiến tranh loạn lạc khó tránh khỏi sự chết chóc nên thôi ,nếu chị và con chị có mắt thì sớm ra đi đừng về vương vấn chuyện gì , số trời đã định rồi thì cũng chịu vậy thôi , nay tôi và các chiến hữu đã chôn cất đàng hoàng mong chị ra đi thanh thản !
      Câu chuyện của tôi xin hết ! Đây là chiếc áo tôi mặc thời ấy đã được may lại để tránh các bạn cho rằng tôi nói xạo ! Tôi đã có tuổi không phải con nít để làm chuyện trẻ con đó nếu các bạn ủng hộ tôi sẽ kể thêm vài mẫu chuyện ma nữa của tôi !
      Ảnh của Truyện Ma Có Thật.
      avatar

      Bài Viết Bài Viết : 88

      Lúa Lúa : 258

      Join date : 19/04/2016

      #4

       Wed Apr 20, 2016 10:05 am

      (Đây là truyện đầu tay của em, viết dựa trên một chuyện có thật mà em từng chứng kiến. Mong được các bác góp ý để rút kinh nghiệm cho những truyện sau. Thanks! )
      12H_dem
      Sáng nay cô chủ nhà sang phòng trọ tôi, mặt xám ngắt, hổn hển kể:
      – Tối qua hai ba con đi đám cưới nhà bà dì ở Bình Thạnh, tao ngủ một mình trên gác, sợ quá tụi mày ơi.
      Cô thì thào:
      – Tao gặp ma chúng mày ạ.
      Tôi và con Trang hoảng sợ xúm lại hỏi: Cô thấy những gì kể tụi con nghe với ?
      – Đi uống cafe với mấy bà trong cơ quan xong, khi về tao lên gác ngủ cho mát. Tầm khoảng 2 giờ sáng, nửa tỉnh nửa mơ tao thấy có tiếng giầy gõ lộp cộp trong phòng. Cứ tưởng hai ba con về khuya nên yên tâm ngủ tiếp. Nhưng tiếng giầy cứ khua mãi không ngừng rồi dừng ở cuối giường. Tao tưởng ông xã đang cởi giầy lên giường ngủ, mở mắt tính cằn nhằn việc ông phá giấc ngủ. Eo ơi, khi mở mắt thì…- Cô rùng mình ớn lạnh khi nhớ lại – Không phải ông xã mà là một bóng đen cao to đứng cuối giường, đang nhìn trừng trừng không nói một câu nào. Tao hoảng quá tính la lên nhưng toàn thân cứng đờ không nhúc nhích được, miệng ú ớ không thành tiếng.
      – Rồi thế nào cô ? – Cả hai đứa hồi hộp theo dõi.
      – Thấy thế hoảng quá, ú ớ một hồi rồi lịm người đi, đến khi tỉnh dậy thì đã 5 giờ sáng, không còn thấy gì nữa.
      Nghe xong, con Trang cười xòa: Không ma tà gì đâu cô ơi. Cô mệt mỏi lại thêm mất ngủ, có lẽ là bị bóng đè rồi tưởng tượng vậy thôi chứ ma quỷ làm gì có. Rồi nó dùng một mớ kiến thức khoa học lí giải hoạt động của bộ não như thế nào, việc tái tạo hình ảnh trong mơ ngủ ra làm sao. Nó kết luận những hiện tượng đó chỉ là sản phẩm do bộ não con người tạo ra chứ trên đời không hề có thần thánh, ma quỷ. Tôi thì khác, tôi tin là có ma quỷ thật, chuyện cô chủ nhà chưa biết thực hư thế nào, nhưng ma tà thì đúng là tôi đã từng chứng kiến rồi. Bây giờ nhớ lại vẫn còn dựng tóc gáy.
      Nhà tôi chuyển từ quê vào vùng đất Tây Nguyên khi tôi đang học năm lớp sáu. Cả xã có vài chục hộ dân nằm rải rác ven con đường đá ngoằn nghoèo, um tùm lau sậy. Nhà tôi ở cạnh nhà bác tên Trường, làm thợ rèn, mọi người vẫn quen gọi là Trường Rèn. Nhà bác có bảy người con, đứa nào cũng khôn ngoan, mạnh khỏe, duy nhất chỉ có cô thứ hai tên là Nhì thì bị ngớ ngẩn. Hai mươi hai tuổi rồi mà ngây ngô như đứa trẻ con. Một hôm cả nhà đi làm rẫy hết, một mình chị ở nhà. Thấy người ta hay bắt cóc làm thịt cho trẻ ăn, chị bắt chước bắt mấy con ở góc nhà làm thịt. Chị ngờ nghệch không biết, ăn luôn cả tùm gan và trứng. Đi làm về, mọi người thấy chị nằm co giật trên giường, vội đưa đi bệnh viện huyện nhưng không kịp. Đám tang của chị diễn ra chóng vánh, rồi cũng không ai quan tâm gì đến con Nhì dở người nữa.
      Bẵng đi hơn một tuần. Bữa đó tôi đi học về, gần tới nhà thì thấy đám đông lố nhố đứng ngoài đường ngay cổng nhà tôi. Họ đang chỉ trỏ vào nhà bác Trường. Tôi rẽ đám đông đi vào nhà. Bỗng bên nhà bác Trường có tiếng ré lên, tiếng gào thét thảm thiết. Giật mình nhìn sang, tôi thấy chị Ba, em chị Nhì, lao ra sân tóc tai rũ rượi, mắt trợn ngược, hoa chân múa tay, miệng liên tục gào rú ghê rợn. Đám đông đứng ở cổng chạy dạt ra xa nhìn không dám tới gần. Tôi là đứa con gái khá lì lợm gan góc, vậy mà nhìn cảnh này cũng bủn rủn chân tay, mặt tái nhợt, chỉ sợ chị Ba nhảy bổ qua hàng rào túm lấy mình. Hôm đó ba đi làm vắng, chỉ có mẹ ở nhà. Mẹ kéo tôi vào góc bếp thì thầm: con Nhì nó về nhập vào con Ba, lồng lộn từ sáng tới giờ mà không biết nó đòi gì. Hai mẹ con sợ lắm, nhưng tò mò nên hé cửa nhìn ra. Vẫn đứng giữa sân, chị Ba hết múa may, gào thét lại cười khanh khách, cử chỉ điệu bộ y như lúc chị Nhì còn sống. Gần nửa tiếng sau, bỗng chị ngã vật ra đất ngất lịm đi. Cả nhà bác Trường vội ra khiêng chị Ba vào xoa bóp cho hồi tỉnh.
      Cứ như thế, khoảng vài ba ngày chị Ba lại bị ma nhập làm cả xóm náo loạn, hoang mang. Một hôm bác Trường sang nhà kể chuyện, vẻ mệt mỏi:
      – Khổ lắm. Cứ vài ngày nó lại về hành con Ba. Nhưng mà cũng tội lắm. Đôi lúc nó về cứ khóc ròng bảo đói quá chả có gì ăn. Bao nhiêu đồ thờ cúng bị những đứa khác giật hết. Nó bảo thèm thứ gì tôi mua thứ đó, lần nào cũng ăn hết sạch.
      Ba tôi không mấy tin ma cỏ nên ậm ờ ngồi nghe chuyện không bình luận gì. Chỉ có mẹ con tôi là há hốc mồm hóng chuyện.
      – Thế nó còn kể chuyện gì nữa không bác ? – Mẹ tôi hỏi.
      – Có bữa sau một hồi khóc lóc nó bảo bố mẹ phải cẩn thận chứ không mấy con heo bị mất trộm đấy. Nó về tầm khuya thấy mấy thằng ăn trộm đang rình mò ở chuồng heo, nó lùa cho heo lồng lên, bọn trộm sợ quá bỏ chạy. Tôi ra coi thì đúng là có nhiều dấu chân lạ xung quanh chuồng.
      Đang trò chuyện thì thằng út nhà bác sang báo: chị Ba lại đang nói lảm nhảm. Bác vội lật đật chạy về, lần nào cũng chỉ có bác khuyên nhủ vong mới nghe.
      – Cái này cũng chỉ là một trạng thái thần kinh nào đó thôi chứ ma mãnh cái gì. Ba tôi hớp một ngụm trà chậm rãi nói.
      – Thế thì con bé Ba làm sao nó biết được những chuyện như bác Trường kể chứ ?
      Ba tôi có tiếng là gan góc, hồi trước ở quê, các vụ tự tử hay chết trôi dưới sông mọi người ghê sợ thì ba tôi đều xắn tay giúp đỡ. Ba luôn tin người chết là hết, những chuyện vong hồn, ma quỷ chỉ do con người tưởng tượng ra. Ngược lại, mẹ tôi hay đi chùa chiền, cúng bái nên luôn tin có thế giới tâm linh huyền bí nào đó. Vì vậy những câu chuyện như thế này thì ba mẹ luôn tranh luận không có hồi kết.
      Vong chị Nhì ngày nào cũng về, có khi chẳng nói chẳng rằng đập phá hết đồ đạc trên ban thờ. Càng ngày càng hung hăng, đòi hỏi đủ thứ. Công việc gia đình bị xáo trộn, chị Ba ngày một vàng võ, hốc hác do bị vong hành liên tục. Thấy khuyên nhủ không được, bác Trường âm thầm đi mời thầy cúng về yểm bùa. Ông thầy thứ nhất đến nhà quan sát một hồi rồi xin phép về, lắc đầu không dám nhận làm. Ông thầy thứ hai là người Nùng, bác Trường phải lặn lội hơn ba mươi cây số, tới nhà năn nỉ mãi ông mới chịu tới giúp. Hôm ông làm lễ, cả xóm xúm vào xem. Ông đem tám cái cọc tre, bên trong có tờ giấy màu vàng vẽ bùa loằng ngoằng và vài thứ vỏ cây lạ, đóng xung quanh nhà. Xong xuôi ông lập đàn cúng bái gần một tiếng.
      Cả ngày hôm đó nhà bác Trường căng thẳng theo dõi xem vong có về nữa không. Ngày thứ hai, ngày thứ ba hoàn toàn yên ả. Mọi người vui mừng như trút được gánh nặng. Nhưng đến ngày thứ tư thì thật khủng khiếp. Khoảng mười một giờ trưa, nhà tôi đang ăn cơm thì thấy bên nhà bác Trường náo loạn cả nên. Vong về dữ tợn, mắt long sòng sọc, tay vớ lấy thanh gỗ vụt tới tấp mấy đứa em, bác Trường vào can cũng bị xô ngã, đầu đập vào cột nhà. Vong gào thét những âm thanh kì quái, ghê rợn, hơn một tiếng sau mới chịu rời khỏi chị Ba bỏ đi. Mẹ con tôi sợ rúm người, chỉ có ba sang hỏi thăm, giúp đỡ.
      Hai ngày sau bác Trường cắm biển bán nhà, dọn đồ sang huyện bên cách đây gần năm mươi cây số. Chỉ có người nơi khác chứ xung quanh thì không ai dám mua căn nhà này. Vài tháng sau cỏ dại đã mọc um tùm, ngôi nhà trở nên hoang hóa, điêu tàn. Dần dà mọi người cũng quên chuyện nhà bác Trường.
      Một buổi chiều, tôi với ba đang ngồi xem ti vi. Mẹ từ nhà hàng xóm hớt hải chạy về:
      – Anh, anh…thằng Hân xóm bên nó nói trưa nay nó nhìn thấy con Nhì.
      – Sự thể là như thế nào ? Chắc nhìn gà hóa cuốc. Xóm này lắm chuyện nhảm quá.
      – Thật mà. Mẹ tôi nghỉ lấy hơi rồi kể. Trưa qua nó đi tìm cây nhân trần về làm thuốc. Ngó quanh thì thấy vườn phía sau nhà bác Trường, dưới tán cây điều cây này rất nhiều. Mừng quá, cứ thế nó vào nhổ. Bỗng thấy một quả điều rớt vào lưng, mải việc nó không để ý gì. Đến khi thấy liên tục ba, bốn lần điều rớt vào người, nó ngước lên cây điều thì hỡi ôi…
      – Thấy ma chứ gì ? – Ba tôi nhếch mép cười bình thản như không.
      – Đúng. Thằng Hân thấy con Nhì đang ngồi vắt vẻo trên cây miệng cười nhăn nhở. Nó hoảng quá, hồn vía lên mây lao thẳng một mạch về nhà. Mãi chiều nau nay mới hoàn hồn kể chuyện cho mọi người. Giờ khắp người nó đầy vết gai cào, rách hết da thịt. Nó bảo lúc đó cứ thế lao đi, không biết gì, giờ mới thấy đau rát. Nhà nó giờ đầy người ngồi nghe chuyện kìa. Anh không tin thì sang đó mà xem.
      Chuyện chú Hân nhìn thấy ma lại làm xôn xao xóm nhỏ, đi đâu người ta cũng râm ran bàn tán. Đàn bà, trẻ con sợ sệt, trời nhá nhem tối là không dám bước ra khỏi nhà. Đoạn đường ngang ngõ nhà tôi và nhà bác Trường vắng tanh, nhiều người rất sợ đi ngang qua vào buổi tối. Mẹ con tôi thì khỏi nói rồi, tối nào cũng đóng cửa sớm lên giường ngủ, chỉ có mình ba xem ti vi tới khuya.
      Một hôm, khoảng bảy giờ tối, trời mưa lâm thâm, cả nhà tôi đang xem thời sự, bỗng nghe thấy tiếng nhốn nháo ở ngoài ngõ. Cả nhà ra xem thì thấy mọi người đang tìm cách khiêng bác Minh về. Họ bảo vừa tới đây thì thấy bác Minh nằm gục bên vũng nước, lay mãi không tỉnh, có lẽ bị trúng gió. Ba tôi cũng phụ một tay đưa bác về nhà. Sau một hồi sơ cứu, cạo gió bác dần hồi tỉnh. Mọi người yên tâm ra về. Nhưng đến ngày hôm sau, bác Minh vẫn chưa tỉnh hẳn. Khi tỉnh mắt nhìn quanh, dáo dác, hốt hoảng, miệng ú ớ không nói được thành lời, rồi lại lịm đi mê man. Vợ con đưa ra bệnh viện huyện gần một tuần bác Minh mới đỡ. Hôm bác từ bệnh viện về cả xóm kéo nhau sang tham hỏi. Chiều hôm ấy tôi cũng theo ba sang nhà bác. Giọng bác vẫn còn yếu:
      – Ở gần xóm nhưng chuyện nhà chú Trường tôi chẳng mấy quan tâm. Phải đến cái hôm ấy tôi mới tin đấy.
      Mọi người im bặt lắng nghe. Rít một hơi thuốc bác kể:
      – Hôm đó trời mưa lành lạnh, tôi thịt một con gà, nổi hứng làm vài li rượu. Hũ rượu chuối hột đã cạn, chắt được hai li nhỏ thì hết. Tôi xách can rượu đi bộ tới nhà thằng Định mua. Trời đang tối dần, đứng gần mới rõ mặt người. Đường vắng không một bóng người. Lúc tới gần nhà chú Trường tôi thấy có bóng người cứ lui cui, bắt con gì ven đường. Trong lòng nghĩ: xóm mình ai cũng khiếp cái nhà hoang ấy thế mà có người còn đứng ở đó giờ này thì gan thật. Gần tới nơi tôi thấy một người mặc áo mưa, trên tay cầm một con cóc, tay kia đang huơ huơ rình chộp con khác dưới mặt đường. Tôi buột miệng nói đùa: này, bắt cóc ăn thịt không sợ bị chết giống con Nhì à ? Người đó ngẩng đầu lên: Bác Minh à, cháu là Nhì đây mà, cho cháu nhậu với nhá. Tôi cười khẩy: tao tần này tuổi đầu rồi mà còn nhát ma tao à ? Người đứng xích lại gần tôi hơn, vạch cái áo mưa ra cho hở khuôn mặt: bác không nhận ra cháu à. Trời ạ!
      Bác Minh ôm ngực thở, lấy hơi kể tiếp:
      – Đúng là khuôn mặt con Nhì rõ một một. Nó ngoác miệng cười, nhe hàm răng trắng ởn. Tôi ngã rụi xuống đường, ngất đi không biết gì nữa.
      Mọi người nghe xong, ai nấy xanh xám mặt mày. Khi đi về tôi bám chặt tay ba, tay chân quýnh quáng. Xóm tôi sau chuyện bác Minh kể thì bao trùm một không khí hoảng sợ đến kinh người. Xóm đã vắng người giờ lại thêm thê lương, ảm đạm.
      Thế nhưng với ba tôi thì vẫn còn nghi hoặc, ba vẫn cho là ảo giác, ảo thanh. Trong khi mọi người sợ sệt thì ba vẫn điềm nhiên như thường, vẫn thức khuya xem ti vi, đi sớm về khuya không chút bận tâm dù sống ngay cạnh ngôi nhà ma ám.
      Một tối tôi thức giấc, nhìn đồng hồ chỉ mười một giờ hai mươi. Không thấy mẹ nằm gần, tôi lò dò ra ngoài phòng khách. Chợt thấy cả ba và mẹ đang nhìn qua cửa sổ ngó sang căn nhà hoang. Tôi cũng mon men lại gần nhìn theo. Trời, ở bên đó có ánh điện. Thấy tôi dậy, mẹ kéo tay tôi ngồi vào ghế.
      – Điện bật từ chín giờ tối, không biết người hay ma bật – Mẹ tôi thì thào.
      – Chắc mấy thằng nghiện hút ở đâu ghé vào ngủ thôi – Ba tôi trấn an.
      – Xóm mình thì làm gì có đứa nào nghiện hút.
      – Em không biết à. Đám con ông Khôi nó nghiện từ ngoài quê, vào đây vẫn đem theo hàng để chích choắc đấy. Cứ để anh sang xem là biết ngay.
      Mẹ tôi đứng phắt dậy níu tay ba:
      – Anh đừng có dại mà đụng vào ma cỏ. Nó vật cho chết chứ chẳng chơi.
      Ba tôi đã quyết thì không ai ngăn được. Ba với tay lấy con dao góc bếp, phăm phăm bước qua hàng rào tiến về ngôi nhà hoang, mặc cho mẹ tôi đang kinh hãi nhìn theo.
      Hơn mười phút sau thì ba về nhà. Tay vẫn cầm con dao nhưng run bần bật. Mặt nhợt nhạt như kẻ chết đuối. Mẹ hỏi han dồn dập nhưng ba không nói câu nào. Ba lại gần tủ lấy can rượu ra uống vội vài chén, ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Mẹ biết tính ba nên kéo tôi vào ngủ không hỏi thêm gì nữa. Từ bữa đó ba tôi tối nào cũng uống rượu rồi lên giường ngủ sớm.
      Hơn một tháng sau, cả xóm ngỡ ngàng khi thấy có một cặp vợ chồng với hai đứa con nhỏ dọn đến ở. Họ phát quang cây cối, làm sạch vườn tược, sửa sang lại nhà cửa tinh tươm. Vài ngày sau chủ nhà mới sang nhà tôi làm quen. Chú tên là Đô, ở quê mới vào. Ba tôi hỏi chú có nghe kể gì về ngôi nhà này chưa. Chú cười đáp:
      – Em nghe rồi nhưng em vẫn mua. Trừ ma quỷ là nghề của dòng họ em mà. Thấy em đến là nó khiếp vía thôi.
      Ba tôi trợn mắt kinh ngạc. Mấy ông thầy có tiếng đến còn bất lực mà một tay trẻ măng thế này lại “thâm hậu” đến thế ư. Hiểu được ý ba tôi, chú Đô kể:
      – Họ nhà em ba đời làm pháp sư anh ạ. Đến đời bố em và em là không duy trì tiếp nhưng sách vở vẫn cất giữ. Chỉ khi nào cần thiết lắm mới đem ra dùng.
      – Thế từ bữa chú về có dùng bùa phép trấn yểm gì không mà không thấy nó về dọa nạt, phá phách ? – Ba tôi hỏi.
      – Em chưa làm gì hết, em chỉ đặt chiếc gương cổ truyền từ nhiều đời của họ nhà em lên ban thờ là đã yên rồi. Tối hôm đầu tiên ngủ ở ngôi nhà mới này, em mơ thấy có con bé mặc áo hoa đỏ đứng ở ngoài cổng khóc và nói: chú làm ơn hạ chiếc gương xuống cho cháu vào thăm nhà một lần cuối rồi cháu đi, cháu hứa không bao giờ quay lại nữa. Hôm sau em úp chiếc gương xuống, lúc sau thì thấy một con bướm đen to bằng hai bàn tay lượn trong nhà vài vòng rồi biến mất.
      – Thú thực chưa bao giờ tôi tin có ma quỷ. Nhưng cách đây hơn một tháng tôi tận mắt chứng kiến và tin là có thật.
      – Tối hôm ấy anh thấy gì mà hỏi mãi không nói ? Mẹ tôi chen vào câu chuyện.
      – Bây giờ chú đuổi được nó đi tôi mới dám kể. Tối đó cả nhà tôi nhìn sang thấy bên nhà hoang đèn bật sáng. Tôi không tin có ma nên sang xem thử. Rón rén tới gần cửa ghé mắt vào. Một cảnh tượng mà tới giờ tôi vẫn còn kinh hãi. Một đứa con gái ngồi giữa nhà, mặt quay vào trong đang chải tóc. Nó mặc bộ đồ ngủ hoa màu đỏ, đúng là bộ trước khi chết con Nhì mặc. Thần kinh tôi cực kì vững để không gục ngã tại chỗ, cố lết về nhà. Từ đó tối nào tôi cũng uống rượu để quên đi hình ảnh khiếp đảm đó.
      – Giờ anh yên tâm đi, nó đã bỏ đi rồi – Chú Đô tươi cười.
      Chiều đó ba tôi và chú Đô ngồi nhậu, trò chuyện tâm đầu ý hợp. Cả nhà tôi thở phào nhẹ nhõm, xóm làng bình yên trở lại, không còn cảnh lo sợ mỗi khi trời tối như trước nữa.
      #5