Đăng Nhập

Vui lòng khai báo chính xác tên truy cập và mật khẩu!

Quên mật khẩu?

Đăng Ký

Bạn phải điền đầy đủ thông tin đăng ký!

  

    [Truyện Tranh] Truyện Ma Cậu 6 tôi

      avatar

      Bài Viết Bài Viết : 88

      Lúa Lúa : 258

      Join date : 19/04/2016

      #1

       Wed Apr 20, 2016 10:58 am

      Chuyện này mình được nghe kể lại từ mẹ mình nhưng mình dám đảm bảo chuyện có thật 100%,vì đệ tử nhà phật không nói dối,không vọng ngữ.
      chuyện bắt đầu từ nhà ông bà ngoại mình,ông bà có đến 13 người con,trong đó mẹ mình là con cả,13 nhưng lại mất đi 2 người là cậu 6 và dì 7 của mình.không biết lý do vì sao mất mình cũng chưa nghe ai trong nhà kể lại có do bệnh mà mất.
      một hôm bà ngoại của mình nằm ngủ thì mơ thấy cậu về cậu nói cậu đã đỗ trạng rồi xin bà ngoại mình mua cho cậu con ngựa trắng vì trạng chỉ ưỡi ngựa trắng.
      thế là khi tỉnh dậy bà ngoại mình mau mau chạy đi mua con ngựa giấy màu trắng về đốt,nhưng khi vừa đem con ngựa về thì bị ông ngoại mình phản đối,lấy cây đập gãy hết 1 chân con ngựa.
      đến tối hôm đó thì đến lượt ông ngoại nằm mơ,cậu về cậu nói:
      sao ba có con ngựa ba không cho con mà ba đập què chân nó đi(chà linh quá)
      đến sáng thức dậy ông ngoại mình lập tức đem con ngựa đi đốt,nhưng trong lòng vẫn cho là quỷ ma nên muốn âm thầm đi kiếm thầy về nhốt cậu vào hũ
      hình như biết được ý định đó của ông ngoại mình hay sao đó mà chẳng thấy ông bà nằm mơ thấy cậu nữa.
      nhưng chuyện chưa kết thúc ở đó,mẹ mình đã nhiều lần bị cậu nhập vào người đây là câu chuyện của mẹ mình,lúc đó mẹ mình đã ba mươi mấy tuổi,còn ba mình thì đi vượt biên nhưng không đến nước mỹ xa hoa mà lại bị vướng lại trên đảo ở gần malaysia hay indonesia gì đó,mẹ mình thì vốn mang bệnh hen suyễn từ nhỏ,bà nội mình thì vì thương con dâu cứ mang bệnh hoạn lại vừa 1 mình nuôi mình nên 1 hôm bà nói với mẹ mình:
      _mẹ có biết ông thầy này,ổng tr5i bệnh cho người ta hình như cho uống nước lã mà bệnh cũng thuyên giảm nên con thử đi với mẹ 1 chuyến xem sao,có thể phước chủ may thầy con được khỏi bệnh,nhưng con nhớ là đến nơi thì nói đi trị bệnh nha,đừng có hỏi gì thêm mấy vụ kia nha kẻo thầy không chữa cho thì khổ
      _dạ
      mẹ mình ngơ ngác không hiểu bà nội nói vụ kia là cái gì nhưng cũng đi theo bà nội đến gặp thầy
      đến nơi lúc đó cũng đã thưa người rồi nên thầy cho mẹ mình vào,vào đến nơi thầy mời mẹ mình và bà nội mình ngồi xuống nói chuyện thầy hỏi:
      _cô với bà đến đây chắc có việc gì cần đến tôi
      _dạ con đi trị bệnh,con bị bệnh suyễn từ nhỏ đã uống rất nhiều thuốc cả tây lẫn đông y mà đến giờ vẫn chưa khỏi,nay con đến xin thầy giúp giùm con
      thầy nhìn qua sắc mặt mẹ mình xong thầy nói:
      _thôi được rồi nay cô đến đây chắc cũng có lẽ là cái duyên của cô với tôi
      rồi thầy đến thắp nhang cho tất cả các bàn thờ trong nhà sau đó thầy đến chỗ mẹ mình thầy bắt đầu trị bệnh:
      _giờ ai đang đi theo cô này,có gì muốn nói cứ lên đi tôi cho phép lên để nói đó
      mẹ mình chưng hửng luôn,tự nhiên đến trị bệnh mà thầy lại kêu ai lên nói chuyện với thầy là sao.,Bỗng sau 1 phút thầy dứt câu mời người nào đó lên nói chuyện thì mẹ mình cảm thấy có 1 lực gì đó áp vô người và rồi dường như có ai đó điều khiển thân thể mình chứ không phải là mình nữa,mặc dù thể xác làm gì mẹ đều biết nhưng không thể điều khiển được để mặc cho người thầy mời lên giao tiếp với thầy:
      _ai đây,sao mà cứ đi theo bóp cổ bóp hầu người ta hoài vậy tôi cho phép nói đó có gì muốn nói thì nói đi.
      nhưng mà mẹ mình lại chẳng nói được 1 lời nào mà chỉ khóc rất dữ dội gần như là muốn đập bàn đập ghế nhà thầy.
      chà tình hình có vẻ căng thẳng quá,trong đầu mẹ tôi cứ nghĩ,quái vậy trời sao tự nhiên mình không điều khiển được chính mình nữa mặc dù cái thân xác đó đang làm gì mẹ đều biết hết.khóc lóc 1 hồi cái mẹ tôi ngưng khóc lúc này thầy mới nói:
      _sao rồi bình tỉnh chưa,chưa nói chuyện được đúng không để tôi khai khẩu cho nói
      rồi thầy lấy nhang kêu mẹ tôi hã miệng ra,thầy khai khẩu thầy vẽ cái gì đó cách không ở miệng mẹ tôi sau đó thầy dạy đọc A,B,C giống như người ta dạy con nít tập đọc vậy,sau 1 hồi tập đọc thì thầy bắt đầu ngồi xuống nói chuyện với mẹ tôi:
      _sao có gì uất ức ,buồn gì mà khóc lóc thảm thiết dữ vậy nói thầy nghe coi thầy có giúp được gì cho không?
      vừa nghe thầy nói dứt câu thì mẹ tôi lại khóc òa lên nữa,vừa khóc vừa la lớn lên:
      _”con về,ba con đòi kiếm thầy pháp bắt con bỏ vô hủ đó thầy”
      thầy mới chặc lưỡi:
      _con về con có quậy phá gì không mà ba con đòi bắt con bỏ hủ
      _dạ không
      _vậy ông ba đó ác quá rồi.
      vừa nghe thầy nói ba mình ác thì mẹ tôi nói:
      _thầy,xin thầy đừng chửi ba con,dù gì ổng cũng là ba của con.
      _ừ…Ừ
      kể đến đây tôi nhớ đến 1 đoạn thầy lấy nước lã trong ly và cây lược lại cho mẹ tôi chải đầu,mẹ tôi cầm cây lược bắt đầu lấy cây lược chải,thầy đưa kiếng cho nhìn thầy hỏi:
      _đẹp không con?
      _dạ không
      vậy là mẹ tôi tiếp tục chải,thầy cứ đưa kiếng cho nhìn cho đến khi mẹ tôi kêu đẹp thì thôi,mặc dù trong tâm trí mẹ tôi thì nghĩ:”nhìn thấy ghê vậy mà đẹp gì trời”
      rồi thầy đưa ba cái lọ đến nghe mẹ kể không biết là dầu thơm hay gì đưa cho mẹ ngửi,cái lọ đầu thầy hỏi:
      _thơm không con
      _dạ,không thơm
      đến lọ thứ 3 mẹ tôi mới nói thơm,rồi xức lên người nhưng lại xức với vẻ rất sốt sắng ,xức lên đầu lên cổ,nghe kể xức dầu thơm mà cứ như tắm vậy.tươm tất hết rồi thầy mới hỏi:
      _sao con đi theo cô này vậy?
      _dạ thật sự con không muốn vào cái thân này đâu,cái thân này dơ lắm,tạp nhạp lắm(sau này nghe mẹ tôi kể lại là do ba tôi đi vượt biên,ở nhà vì quá nghèo khổ,ông bà ngoại thì không giúp gì,bên nhà nội thì quá nghèo nên mẹ tôi mới xin vào nhà hàng làm tiếp viên để kiếm tiền nuôi con nên cậu tôi mới nói cái thân này dơ),nhưng vì chị đây có duyên với con nên con mới theo
      _nhưng theo thôi con còn hành bệnh người ta làm gì tội nghiệp cho người ta
      _cái đó là con trừng phạt để chỉ bỏ nghề,chị này tới năm 42 tuổi sẽ làm thầy để cứu nhân độ thế
      _nhưng mà làm thầy để cứu nhân độ thế thì sẽ nghèo khổ lắm
      _không có nghèo đâu đừng có lo
      _vậy giờ con lên đây có ước nguyện gì không nói cho thầy nghe coi thầy có giúp được gì không?
      _dạ con muốn cứu nhân độ thế.
      _ừ
      _con muốn thầy cũng vậy?(trong đầu mẹ mình nghĩ:quái tự nhiên giờ chuyển qua thầy kêu thầy cứu nhân độ thế)
      _vậy thầy chỉ lấy tiền của người giàu thôi để cứu người nghèo có được không?
      _dạ được
      xong rồi cậu tôi xuất đi,lúc này mẹ tôi có thể hoạt động bình thường lại như cũ,rồi thầy mới nói với mẹ và bà nội tôi rằng:
      _nó được mẹ sai xuống để giúp đời,bà và cô đây nãy giờ cũng chứng kiến rồi thôi cứ về đi,rồi bệnh từ từ sẽ hết thôi.
      sau chuyến đi tới thầy chữa bệnh,mẹ tôi bỗng dưng có khả năng coi bói,mẹ tôi có thể coi đúng đến 7,8 phần,nhưng muốn chính xác hơn thì mẹ khấn mời cậu về coi,và khi cậu về thì mẹ tôi xưng là “TRẠNG 6″.
      nhưng ác cái mẹ tôi lại không thể tiếp tục nghề phục vụ trong nhà hàng nữa,vì khi ngồi tiếp khách thì lại kêu toàn những món ăn sang trọng lên.khách hỏi ai kêu tự mẹ tôi nhận là mẹ kêu rồi tự nhận trả tiền luôn rồi ăn như là bị bỏ đói mấy năm vậy.ăn uống kiểu đó nên tiền lương chẳng thấm vào đâu,mẹ tôi mới bỏ nghề về mở tiệm bán cà phê cóc.
      sau 3,4 năm sau thì ba tôi bị trục xuất từ đảo về việt nam,ba với mẹ tôi mới làm nghề lái heo để kiếm tiền lúc đầu thì ngày lời 2,3 triệu,nhưng đến năm 41 tuổi,thì bên gia đình nội mới kêu thợ về sửa sang lại mộ phần cho ông bà nội tôi(lúc này bà nội tôi đã qua đời).sau khi sửa sang mộ phần xong,tự nhiên nguyên gia đình bên nội tôi cả cha và mẹ tôi bỗng dưng làm ăn thua lỗ đến mức không ngờ.đến nỗi mẹ tôi phải nợ đến 78 triệu và phải trốn nợ đến Bình Điền-Bình chánh.ở nđây mẹ tôi làm đủ thứ nghề:bán cháo,cà phê…nhưng mà hình như chẳng làm ăn được gì,1 nồi cháo đem ra bán được đúng 1 tô.
      trong lúc ngồi bán rảnh rỗi,thấy chi bán bún ngồi kế bên kể hoàn cảnh bi đát không thua gì mình nên mẹ tôi mới lấy bài ra coi cho chị đó 1 quẻ.
      không ngờ ngày hôm sau,người ta ùn ùn kéo đến nhà mẹ năn nỉ xin coi bói,đi xe máy có,đi xe hơi có,xe đạp có,không những vậy hàng xóm kế bên nhà đi bộ qua cũng có.mẹ tôi mới nói với mọi người rằng “tôi đâu có biết coi bói gì,,nếu biết tôi coi cho tôi thì tôi đâu đến mức khổ như vậy”,mà mọi người vẫn không chịu,cuối cùng từ từ đến chiều tối chỉ còn lại hai người nói sao cũng không chịu về,mẹ tôi đành cầm bài ra coi cho hai người đó,họ cho mẹ tôi người cho 20,người cho 50.vì nghèo khổ quá nên mẹ tôi cũng cầm đỡ để mua ga5o sống đỡ qua ngày.
      vậy là ngày hôm sau dòng người lại ùn ùn kéo đến nhà tôi y như hôm trước.nhưng lần này mẹ tôi không coi cho ai hết.
      trốn nợ được 6 tháng mẹ tôi mới quay về nhà để điều đình nợ và rồi mở quán cà phê cóc để sống qua ngày và trả nợ,không làm thầy bà gì cả,đến 10 năm sau mới dứt được nợ,nhưng khi thấy ai kể chuyện bi đát 1 chút là mẹ tôi lấy bài ra bo1iu cho người đó,nhưng không lấy đồng nào đâu nhá.nếu cần thì vẫn xin cậu về bói được.
      thêm 1 câu chuyện nữa về cậu tôi:
      đó là tết năm nay khi mẹ tôi ngồi chơi ngoài sân với dì 10,vì con đường phan văn khỏe gần chợ kim biên được người ta làm cái lề đường rất rộng chiều chiều lấy ghế ra ngồi rất mát,đang ngồi bỗng dưng mẹ tôi đổi sắc mặt,đá nhẹ cái ghế không ai ngồi kế bên dì 10 tôi cái “xoạt”,dì 10 tôi chưng hửng luôn:
      _gì vậy bà?tự nhiên đá ghế vậy
      mẹ tôi mới nhìn qua dì 10 tôi,hỏi lại:
      _biết ai đây không?
      _bà này ngộ,bà là bà 2 chứ ai mà tự nhiên hỏi
      cậu tôi mới cười 1 hơi rồi nói:
      _TRẠNG nè,anh chị em giờ ai cũng khá giả không ai nhớ gì đến tôi hết,chẳng ai đốt gì cho tôi.
      đến đây thì dì tôi đã biết cậu về:
      _dạ anh 6 hả anh 6,anh cần gì thì nói em 10 đốt cho anh
      _em nghèo gần chết thì để tiền mà xài?
      _dạ cần gì thì anh cứ nói để em đốt cho anh.
      cậu tôi mới ừ rồi nói tiếp:
      _qua tết từ chùa đến ngã 4 có người chết.
      _ai chết vậy anh 6?
      _để qua tết đi rồi biết giờ nói không có đượcthôi giờ đi chơi.
      vậy là cậu tôi xuất ra,mà đúng là qua tết có người chết thiệt,không ai xa lạ đó là dượng 4 tôi đi công tác ngoài hà nội hôm trước còn gọi điện về thăm vợ con thì 3 giờ sáng hôm sau đột quỵ ra đi mà chẳng được nhìn mặt vợ con.
      qua đám tang của dượng 4 tôi,dì 4 tôi mới nói với mẹ tôi:
      _bà đoán hay quá,đoán ngay thằng em rể của bà chồng tôi.
      _tao đâu có biết gì đâu,thằng 6 nó về nó nói chứ tao có biết cái gì mà mày trách.
      Lời tác giả: qua câu truyen ma này em mới biết linh hồn là có thật,và linh hồn cũng cần người ta đốt đồ cho mình chứ không phải dị đoan.
      chuyện em kể anh em nào tin được thì tin,không tin thì cũng xin 1 nụ cười xem như chuyện vui,chuyện bịa đọc đỡ buồn lúc nữa đêm.